Hậu quả Thỏa thuận Tito–Šubašić

Phiên họp thứ ba của Hiệp hội giải phóng dân tộc Nam Tư chống phát xít vào năm 1945 bao gồm một số thành viên của Quốc hội Nam Tư trước chiến tranh.

Một mặt, chính phủ lưu vong và Šubašić có tác dụng hạn chế quyền kiểm soát của cộng sản. Mặt khác, Tito tìm cách sử dụng các thỏa thuận để tăng cường tính hợp pháp cho chế độ bằng cách liên kết với chính phủ lưu vong và thành lập một liên minh cầm quyền. Chính phủ lâm thời được thành lập vào tháng 3 năm 1945 với Tito làm thủ tướng và Šubašić là ngoại trưởng, một trong mười một bộ trưởng của chính phủ không phải là cộng sản.[29][30] Tuy nhiên, chỉ sáu trong số mười một người đó trước đây là thành viên của chính phủ lưu vong. Trong số sáu người đó, chỉ có ba người không ủng hộ hoặc không liên kết với Tito là Šubašić, Šutej và Grol. Cả 3 tất cả đều từ chức trong vòng vài tháng - Grol vào tháng Tám và 2 người còn lại vào tháng 10.[31]